Montag, 30. November 2009

Trường Sa - Hoàng Sa - Ta Là Một

Trường Sa và Hoàng Sa là của dân tộc Việt Nam. Khi Trung Quốc xâm lược, chính phủ Việt Nam lại không dám mạnh dạn bảo vệ đất nước, lẽ nào con dân Việt Nam lại làm ngơ?

alamotweare1


Hải Chiến Hòang Sa & Trường Sa 19-01-1974







.

Nguyễn Minh Triết - Chủ tịch nước phét lác chuyện ngọai giao (22.11.2009)

Xem để thư giản vài phút chơi...
Kẻ nói thì như thật, kẻ nghe thì há khốc mồm…. hâm mộ thiên tài đảnh cao của trí tuệ !!!!

missthuymiss



.

Cuba Viet Nam

Cuba Viet Nam - Nhạc chuông điện thọai HOT (tải miễn phí)
Nhạc chuông điện thọai HOT nhất năm 2009.

missthuymiss




.

Phim tập của Cộng Sản Bắc Hàn : Cái chết của một Bạo Chuá...:-)

Kim Il Sung (Khóc Kim Nhật Thành đã chết. ........Gớm quá !)

Phim tập của Cộng Sản Bắc Hàn : Cái chết của một Bạo Chuá...:-)
Ðóng kịch rất là hay như thật.
Không biết giọt nước mắt đó có che dấu được cái mừng vui trong lòng “thằng Kim II Sung đã chết !“ hay là khóc thật cho chính thân phận thú vật của chính họ, khi thằng Ðộc Tài này chết, thì thằng con nó lên .... cũng như vậy !!!!

missthuymiss
Lệnh trên chỉ đạo phải khóc , khóc càng TO càng tốt.Vì nếu "Đại ca" xem lại video... đứa nào không chịu khóc, đứa đó sẽ bị khai trừ khỏi Đảng ! Sợ chưa ? Dạ sợ. Em cũng khóc. Huhuhu...



.
.

Freitag, 20. November 2009

Thực Phẩm của Trung Cộng thiếu vệ sinh – cá có dòi bọ

Người Saìgòn
.
Từ lâu thế giới đã đặt vấn đề an toàn cho người dùng đối với những sản phẩm sản xuất từ Trung cộng. Những sản phẩm tiêu dùng như các mặt hàng giầy da, đồ chơi cho trẻ em..v.v.. đều có chất độc hại cho người tiêu dùng… như chất chì, thủy ngân .v.v. có thể gây ung thư.
Các quốc gia Âu Mỹ đã kiểm soát gắt gao và cấm nhập cảng các mặt hàng.
Riêng về mặt thực phẩm, biến cố việc sửa bột cho trẻ em bị nhiễm chất độc, gây vài trăm trẻ em chết tại Trung cộng, trong thời gian qua đã chấn động thế giới.
Tuy nhiên đối với người Á Ðông chúng ta, nhất là người Việt Nam. Việc mua sắm thực phẩm từ Trung Cộng có đặt ra vấn đề vệ sinh an toàn hay không ???

Có lẻ điều này ít ai nghỉ đến…. nhiều …!!!!
Chỉ vì thiếu kiến thức hiểu biết … chưa kể đến bị ảnh hưởng tư tưởng văn hoá Trung Hoa như ….. Ăn Gì Bổ Nấy …nên lơ là chăng ??? điều này chúng ta có thể nhận thấy qua những phim truyện của Kim Dung với tư tưởng „ Ngũ Ðộc bí Truyền“ , đó là tư tưởng điển hình của Người Hoa… nghĩa là … cái gì cũng ăn được, miễn là nó nhúc nhích… không bổ bề ngang, cũng bổ bề dọc…. để gia tăng …Thành công lực …!! Chúng ta chắc chắn cũng không quên những hình ảnh ăn bào thai con nít được tung trên Internet ở Trung Cộng, đã cho ta thấy cái Man Rợ và Mọi như thế nào trong cái tư tưởng Trung Hoa mà ta thấy qua các tập phim bộ.

Không riêng Trung Cộng mà ngay cả các sản phẫm về thực phẩm của Việt Nam đều thuộc loại … Thiếu Vệ Sinh, Thiếu Kiểm Soát, Thiếu Kiểm Nghiệm, Thiếu Bảo Quản đúng mức.….
Từ những chai nước mắm, đến những mặt hàng đồ khô như bún, bánh phở, cá hộp … hay đến các mặt hàng đông lạnh như cá, tôm .v.v..

Có ai biết họ sản xuất như thế nào ?
Có ai biết vệ sinh như thế nào ?

Và cũng chẳng có mặt hàng nào ghi rỏ trên nhãn hiệu là … trong đó có những phụ chất nào thêm vào cả …!!!!!
Các cơ quan y tế Âu Mỹ ít để ý đến các mặt này ... chỉ vì người dân bản xứ họ ... không tiêu thụ các mặt hàng này. ngoại trừ cá và tôm.

Nhưng người Á đông hay người Việt chúng ta tiêu thụ là chính ... và chúng ta có nghĩ gì không ????
Mới đây Công An Việt Nam khám phá ra cơ sở làm bì heo trong tìng trạng mất vệ sinh, và độc hại khủng khiếp... Ai xem xong chắc chắn phải ói mửa ra … khi đang ăn . (bấm xem phần Links bên dưới).
Trước đó cũng có những bài tường thuật đăng trên nhiều trang WEB, khám phá sự mất vệ sinh của những mặt hàng như ...cá khô, mực khô .. và cả nước mắm, mắm ruốc.v.v. ... với đầy chuột bọ, thằng lằng, rắn mối,ruồi muỗi....chết trong bồn chứa đó.

Hình ảnh videoclips dưới đây cho thấy ….những thớ cá có dòi bọ bên trong…

Trong kinh nghiệm của người viết bài này ….cũng có một lần đi mua cá lóc đông lạnh ở tiệm á đông Vietnam, khi tan nước đá …. Cá thối kinh khủng, thịt thì nát bấy …. Hoá ra cá đã ươn lâu rồi mà …. Vietnam vẫn bán ra nước ngoài , chưa kể chủ tiệm cũng cũng bán đồ hư, đồ quá hạn nữa…. với lý do … tiết kiệm.

Khách hàng là Người Việt Nam , có thể im … chứ nếu khách hàng là người Âu Mỹ thì chắc chắn sẽ KHÔNG rồi … và điều gì đến sẽ đến với chủ tiệm, hay cơ sở thương mại này …… chắc mọi người cũng hiểu và tiên đoán được.

Từ đó tôi hạn chế và chấm dứt mua hàng Á Ðông, của Trung Cộng và của Việt Nam ngoại trừ gạo.
.
.

Vietnam: Streik von Textilarbeitern für mehr Lohn

12.11.09 -

Ðình công xảy ra liên tiếp ở Việt Nam

Vietnam: Streik von Textilarbeitern für mehr Lohn



Am Montag traten 1.500 Textilarbeiter in der vietnamesischen Hafenstadt Haiphong in einen unbefristeten selbständigen Streik. Sie fordern höhere Grundlöhne und Zulagen.
Die Werkleitung argumentierte, sie könne die Grundlöhne von 63 US-Dollar im Monat nicht erhöhen, da sie schon über dem Mindestlohn von 60 US-Dollar im Monat (umgerechnet 41,20 Euro) lägen.
Der Betrieb ist im Besitz eines Unternehmens aus Südkorea.
.
.
üüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüü

Ðình công xảy ra liên tiếp ở Việt Nam

SÀI GÒN (NV) - Ít nhất, có 4 vụ công nhân đình công trong Tháng Mười và chỉ riêng tuần lễ đầu Tháng Mười Một cũng đã có 4 cuộc đình công ở Việt Nam.
Các cuộc đình công ở Việt Nam đều có tính cách tự phát vì hệ thống công đoàn tuy có nhưng lại là các tổ chức ngoại vi của Ðảng CSVN và không bảo vệ quyền lợi cho công nhân.


Vụ đình công mới nhất xảy ra ở Hải Phòng ngày 6 Tháng Mười Một, 2009. Hơn 700 công nhân của công ty quần áo “Yen of London” đã “đồng loạt nghỉ việc tập thể” đòi trả tiền thâm niên và tiền làm giờ phụ trội, theo bản tin báo Lao Ðộng.
Trong một bản tin khác, báo Lao Ðộng ngày 5 Tháng Mười Một, 2009 cho hay, khoảng 1,000 công nhân của công ty Masan (sản xuất nước mắm, nước tương) ở tỉnh Bình Dương đã đình công đến ngày thứ 5 để đòi giảm “định mức sản lượng.” Không những vậy, công nhân công ty này còn phản đối nhà vệ sinh vừa quá thiếu lại vừa quá bẩn.

Nguồn tin nói rằng “Theo các công nhân, công ty trả lương vừa theo sản phẩm, lại vừa theo thời gian. Gần đây, công ty đột nhiên tăng định mức khiến công nhân không làm kịp. Ðã thế, khâu KCS không cẩn trọng, đến khi công nhân phải xử lý hàng ngoài giờ thì không được công ty tính tiền tăng ca.”

Trước đó, theo nguồn tin của Ủy Ban Bảo Vệ Lao Ðộng Việt Nam thì “Ngày 20 Tháng Mười, hơn 4 ngàn công nhân công ty PungKook ở Bình Dương đình công sau khi bị chủ dùng máy móc để trốn tránh việc trả lương: Khi vô làm việc, họ quét thẻ nhưng máy không thâu nhận số thẻ của họ. Thế là họ vẫn vô làm việc, các tổ trưởng ở tổ sản xuất của họ vẫn báo cáo là họ có mặt để làm việc, nhưng công ty không trả lương.” Bản tin của Ủy Ban Bảo Vệ Lao Ðộng Việt Nam mới đây cho hay như vậy và viết tiếp rằng “Công nhân phản ảnh rằng máy móc dùng cho việc sản xuất thì công ty ưu tiên sửa chữa nhưng máy quét thẻ thì, nếu bị hư (họ không biết có thực sự hư hay không) công ty vẫn không sửa.”

Theo nguồn tin này, đầu Tháng Mười, khoảng 300 công nhân của nhà máy chế biến đồ hộp xuất cảng Sao Ðại Hùng ở Nha Trang đã ký một lá thư tập thể, đòi chủ phải trả tiền lương của các Tháng Năm - Tháng Chín, nếu không sẽ đình công. Trước sự bất mãn dâng cao, công ty đã phải trả lương của Tháng Năm và Tháng Tám. Và trong thời gian này, để hoãn binh, công ty vừa hẹn lần rằng sẽ cố gắng sớm trả tiền lương của 3 tháng còn lại, nhà nước vừa huy động các viên chức “công đoàn” đến gặp công nhân để khuyến cáo đừng đình công.

Tại tỉnh An Giang, theo Ủy Ban Bảo vệ Lao Ðộng Việt Nam, công ty xuất khẩu thủy sản Cửu Long đã cướp lương của công nhân bằng cách âm thầm tăng lượng hàng tối thiểu phải đạt được. Một cách mà rất nhiều công ty ở Việt Nam dùng là đặt ra lượng hàng tối thiểu để trả lương căn bản, rồi trả thêm “tiền thưởng” khi làm trên số lượng này. Nay, tăng số lượng hàng tối thiểu, là phương pháp để công ty trừ lương, và né tránh việc phải trả lương phụ trội cho công nhân làm thêm giờ. Tệ hơn nữa, công ty đã không công bố quyết định này. Sau khi nhiều người phát hiện ra đã bị chủ ăn chặn khoảng 500 ngàn đồng/tháng, hơn 400 công nhân đã phải đình công suốt 2 ngày 10 và 11 Tháng Mười.

Ngay tại Sài Gòn, hơn 600 công nhân trong phân xưởng A5 của đại công ty Pou Yuen đã đình công ngày 8 Tháng Mười, sau khi chủ cũng dùng một phương pháp tương tự như trên để ăn chặn lương của họ. Ðiều đáng chú ý là vụ đình công này đã xảy ra, bất chấp nỗ lực ngăn chặn của công đoàn nhà nước. Pou Yuen là công ty lớn nhất Việt Nam, với hơn 66 ngàn công nhân sản xuất giày thể thao cho Adidas, Reebok, Puma, Nike. Vì sợ nếu có cuộc đình công của hàng chục ngàn công nhân sẽ làm cho phong trào lao động dâng cao, lâu nay nhà nước đã đặt khoảng 700 viên chức đảng trong mọi tổ sản xuất trong công ty dưới vai trò “đại diện công đoàn.” Qua nỗ lực quy mô này, nhà nước đã ngăn chặn để những cuộc đình công lớn không xảy ra được. Do đó, chỉ thỉnh thoảng mới có cuộc đình công tương đối nhỏ như 600 người nói trên trong tháng Mười, hoặc trên 400 người tại phân xưởng C3 vào Tháng Chín.

Ngày 6 Tháng Mười Một, 2009, báo National Times ở Úc đăng tải một bài viết của ông Ðoàn Việt Trung, một thành viên của Ủy Ban Bảo Vệ Lao Ðộng Việt Nam. Ông Trung tố cáo chính phủ Úc đã viện trợ nhiều ngân khoản cho Việt Nam nhưng chế độ này đã “làm ra luật mới về lao động, tệ gấp mười lần WorkChoices, để bóc lột người lao động thêm, để các công ty có lời thêm nữa, trong đó có các công ty Úc hoạt động tại đây.” (TN)
.

Chinesische Raubkopien

Das trügerische Stinken der Hühner
Von Rainer Erd

Straße der Raubkopien, kurz vor ihrer Zerstörung
19. November 2009 Filmisch bietet Peking seinen fünfzehn Millionen Einwohnern wenig. Die chinesische Regierung lässt jährlich nur zwanzig ausländische Filme zu, davon zwölf aus den Vereinigten Staaten. Diese wiederum müssen noch eine staatliche Zensur durchlaufen, die darauf achtet, dass der Erotik-, Gewalt- und Realitätsanteil gering bleibt. Was schließlich in den Pekinger Kinos an inländischen und ausländischen Filmen landet, ist nicht unbedingt das, was man ein anspruchsvolles Programm nennen würde.


Der chinesische Filmmarkt ist klein. Einer Studie der chinesischen Akademie der Sozialwissenschaften (CASS) aus dem Jahr 2006 zufolge nimmt China weltweit vom Umsatz her den achten Platz ein, die ersten drei Plätze belegen die Vereinigten Staaten, Japan und Frankreich. Bei den Zuschauerzahlen kommt das 1,2-Milliarden-Volk noch hinter Korea und Taiwan auf den zehnten Platz. Allein bei der Zahl produzierter Filme liegt es auf dem fünften Rang. Doch Chinesen zeigen wenig Interesse an ihrer eigenen Filmproduktion.


.
.

Vietnamesische Regierung blockiert Facebook

Hanoi - Eine zunehmende Zahl vietnamesischer Facebook-Nutzer befürchtet offenbar von dem sozialen Netzwerk abgeschnitten zu werden. Der Zugang zu der Website soll in den vergangenen Wochen immer schwieriger geworden sein. Facebook hat in Vietnam rund eine Million Nutzer und ihre Zahl ist in jüngster Zeit stark gestiegen, seitdem die Website auch die vietnamesische Sprache unterstützt.

In der vergangenen Woche gab es in Vietnam immer wieder Probleme beim Zugang zu Facebook, wobei dies auch von dem Provider abzuhängen scheint, der gerade benutzt wird. Offizielle Stellen nahmen zu entsprechenden Anfragen nicht Stellung. Techniker von zwei großen Providern berichteten, sie hätten zahllose Beschwerden bekommen von Menschen bekommen, die Facebook nicht nutzen konnten.

Ein Techniker des Providers Vietnam Data Corp. (VDC), der namentlich nicht genannt werden wollte, erklärte, es habe eine Anweisung von Regierungsseite gegeben, den Zugang zu Facebook zu blockieren.Die Regierung hatte schon zu Beginn des Jahres die Kontrolle über Blogs verschärft, politische Diskussionen verboten und Forenbeiträge auf Äußerungen zu privaten Dingen beschränkt. Die Polizei nahm mehrere Blogger fest, die sich politisch geäußert hatten. Mit seinem Vorgehen scheint Vietnam dem Vorbild Chinas folgen zu wollen, das Facebook schon seit Juli blockiert und auch den Zugang zu Twitter und YouTube gesperrt hat.

üüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüü

.

Facebook bị ngăn chận ở Việt Nam
Hơn một tuần nay, các cư dân mạng Việt Nam xôn xao chuyện Facebook đã bị chặn, khiến cho nhiều tín đồ Facebook sống tại Việt Nam khó chịu vì mất liên lạc với bạn bè của mạng xã hội này.

Đối với rất nhiều dân mạng ở Việt nam, từ lâu Facebook đã trở thành một mạng xã hội quen thuộc nơi họ kết nối bạn bè, chia sẻ thông tin đủ loại. Nhưng đã hơn một tuần nay, các cư dân Facebook ở Việt Nam gặp rất nhiều trở ngại trong việc truy cập website này.

Sáng ngày 17 tháng 11, một cư dân Facebook viết trên Wall của mình như sau: ‘chào các bạn Facebook, có ai gặp vấn đề gì khi truy cập Facebook hay không? Tôi gần như không thể? Có ai có thể giúp tôi với?Ngay sau đó, một cư dân facebook khác đã trả lời tin nhắn này bằng cách chuyển một đường link cho phép người truy cập sử dụng proxy để vào Facebook.

.

Theo những người sử dụng Facebook tại Việt nam thì việc truy cập Facebook trong suốt tuần qua luôn trục trặc, lúc được lúc không, có chỗ vào được, có chỗ thì lại không.Một người sử dụng Facebook ở Hà nội, anh Nguyễn Xuân Đức cho biết: “Ở Việt nam bị block Facebook khoảng 1 tuần rồi. Nó không block toàn bộ, em không hiểu thế nào, ở nhà em vào rất bình thường, ở cơ quan vào rất bình thường nhưng mà có nơi lại không vào được. Nó block theo khu vực, lúc chặn, lúc không.”

.

Chiều ngày 17 tháng 11, chị Vũ Phương, một người sử dụng Facebook ở thành phố Hồ Chí Minh nói về những khó khăn khi truy cập Facebook của mình như sau:“Cách đây hơn 1 tuần thì nghe thấy mọi người đồn đại là Facebook bị làm sao đấy thì đúng là em vào thì thấy khó thật. Vài ngày sau mình vào thì không được. Hôm trước em còn thấy có đứa post kèm theo đường proxy thì vào được Facebook nhưng đến chiều nay thì em không vào được nữa.” Vì sao phải chận?

.

Theo hãng tin AP những kỹ thuật viên của hai trong số các nhà cung cấp dịch vụ Internet lớn nhất ở Hà nội nó rằng họ phải trả lời rất nhiều cuộc điện thoại phàn nàn của khách hàng về việc không truy cập được Facebook.Cũng theo AP thì một kỹ thuật viên được yêu cầu giấu tên ở công ty VDC nói rằng chính phủ đã yêu cầu công ty của anh phải ngăn chặn Facebook và VDC đã bắt đầu thực hiện việc này từ ngày 11 tháng 11.

Trước đó không lâu, các cư dân mạng có truyền nhau một công văn không có dấu đề ngày 27 tháng 8 năm 2009, được cho là từ Tổng Cục An ninh, Bộ Công an Việt nam gửi cho 10 nhà cung cấp dịch vụ Interent ở Việt Nam, yêu cầu ngăn chặn 8 website có nội dung xấu, trong đó có Facebook.Hiện Việt Nam có khoảng gần 22 triệu người sử dụng internet, chiếm đến hơn 24% dân số.

.

Trong đó lượng người sử dụng Facebook ở Việt Nam là hơn 400,000 người, chiếm gần 2 phần ngàn lượng người sử dụng Facebook trên toàn thế giới.Chính vì thế, việc truy cập Facebook khó khăn cũng làm cho không ít người Việt Nam cảm thấy khó chịu. Khi được hỏi chị có thấy khó chịu khi không thể truy cập mạng này, chị Vũ Phương nói:“Có chứ, nó như là một trang web cá nhân của mình vì bạn bè quen biết trên đó, có mấy đứa bạn, nó email, vì mọi người nghĩ đây chỉ là chỗ bình thường thôi nên chả ai nghĩ đến chuyện trao đổi email cá nhân với nhau cả nên bây giờ thôi mất liên lạc.”

Tuy nhiên, cũng có những người thì cho rằng việc Facebook bị khóa cũng không quá quan trọng đối với họ. Anh Nguyễn Xuân Đức ở Hà nội nói: “Có Facebook thôi, chứ có khó khăn gì đâu, ảnh hưởng gì đâu, không có Facebook thì dùng cái khác, ảnh hưởng gì.”

.

Còn đối với những người nước ngoài sinh sống và làm việc tại Việt Nam, thì việc không thể truy cập Facebook khiến họ hết sức khó chịu. Ông John Flanagan ở thành phố Hồ Chí Minh nói:“Tôi không thể truy cập Facebook một cách bình thường từ khoảng hơn 1 tuần nay, mà phải qua proxy. Bạn bè của tôi cũng gặp khó khăn tương tự. Chúng tôi là những người nước ngoài sinh sống tại đây và dựa vào Facebook bởi vì chúng tôi sử dụng nó để liên lạc với bạn bè và gia đình ở nước khác. Dó đó điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu.”

Có những lo ngại cho rằng Việt Nam có thể theo chân Trung quốc khóa các mạng bị cho là dùng để tuyên truyền chống phá Đảng và nhà nước bao gồm Facebook, Twitter, và Youtube.Tuy nhiên tại Việt Nam những người sử dụng internet cho biết đến tối ngày 17 tháng 11 các mạng Twitter và Youtube vẫn có thể truy cập bình thường.

Việt Hà, phóng viên RFA2009-11-17

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/users-in-Vietnam-cant-access-Facebook-VHa-11172009160905.html

.
.
.

Donnerstag, 19. November 2009

KHÔNG CHO MỘT CẮC

Kính thưa qúy vị,
Trong những năm gần đây, nhiều tổ chức phi chính phủ, tổ chức từ thiện, ngay cả tổ chức chính trị, đă có nhiều hoạt động giúp đỡ nhân đạo cho đồng bào trong nước. Người thì giúp cô nhi, kẻ mổ mắt mổ miệng, có vị thì góp tiền xây nhà thương, xây trường học, cứu trợ thiên tai. Chúng tôi có một anh bạn, thật hào phóng, sẵn sàng vung tay gấp đôi người tặng số tiền quyên góp cao nhất trong đêm gây quỹ. Thưa qúy vị, nhưng riêng cá nhân chúng tôi thì một cắc tôi cũng chưa từng cho, và cũng không định sẽ cho một cắc bạc nào cả.

Thưa qúy vị, không quyên góp từ thiện, giúp đỡ đồng bào, nghe qua thật là keo kiệt, nếu không muốn nói là vô nhân đạo, vô nhân tính, nhưng chuyện vô nhân như vậy thì sao không giấu kín trong bụng mà lại mang ra công bố cùng thiên hạ? Chẳng lẽ tôi muốn bị người đời nguyền rủa ư? Dĩ nhiên là không, và tôi cũng chẳng đến nỗi vô nhân tính như vậy, vì tôi sẵn sàng giúp đỡ cho một số đồng hương, nhưng không phải là đối tượng nhân đạo bên trên.

Thưa qúy vị, nếu ông Nguyễn Minh Triết, nếu những đảng viên lănh đạo có hàng trăm triệu đô la chịu bỏ nửa gia tài của họ ra quyên góp cho đồng bào lầm than, thì cá nhân chúng tôi sẵn sàng bỏ hết cả gia tài ra góp chung với họ. Những nhà lănh đạo VN hiện nay là những người có trách nhiệm cao nhất trong việc cứu dân, nhưng trong khi dân chúng cùng khổ, thì các cậu ấm cô chiêu con cái của họ ăn chơi một đêm bằng số tiền người thường kiếm trong một năm. Từ đâu mà các nhà lănh đạo VN có hàng trăm triệu đô la đầu tư ở ngoại quốc và cho con cháu ăn chơi xả dàn như vậy? Không có một người nào, dù nhịn ăn nhịn mặc, có thể dành dụm số tiền kếch sù đó, nếu không tham nhũng.
.
Kính thưa qúy vị, số tiền triệu tỉ của những nhà lănh đạo tham nhũng đó đáng lẽ phải được dùng để nuôi trẻ mồ côi, để mổ mắt người mù, để xây nhà thương, để mở trường học, nhưng nó lại nằm rủng rỉnh trong trương mục ngân hàng Thụy Sĩ, hay chôn vào những bất động sản, chứng khoán ngoại quốc. Còn chúng ta, những người từ tâm, thì nai lưng ra làm thay điều mà các nhà lănh đạo CSVN phải làm. Mỗi một đồng bạc chúng ta giúp đồng bào, là một đồng bạc rớt thêm vào túi của tập đoàn lănh đạo tham nhũng.
.
Các nhà lănh đạo CSVN lập luận rằng nước ta còn nghèo, và kêu gọi người Việt hải ngoại góp tay giúp đồng bào trong tinh thần nhân đạo. Tôi xin hỏi lại, nước ta còn nghèo sao các ông bà Việt Cộng lại giàu như vậy?

Nhưng kính thưa qúy vị, nhiều người quan niệm rằng tinh thần nhân đạo không có biên giới, nó vượt trên chính trị, trên tất cả. Nếu CSVN không giúp đồng bào, mà ta cũng không giúp, thì ai giúp họ?

Thưa qúy vị, câu trả lời của chúng tôi là "họ phải tự giúp họ". Họ đây không phải là cô nhi, người tàn tật, mà tất cả đồng bào trong nước. Chỉ cần đồng bào có được số tiền mà các quan chức VN đă tham nhũng, thì có lẽ đủ xây cả ngàn nhà thương và trường học. Lúc ấy, không cần các bác sĩ hải ngoại về VN mổ mắt mổ miệng cho năm bảy xóm, không cần chúng ta chắt mót gởi tiền về xây một vài trường làng, mà toàn dân VN đều có nhà thương, trường học. Nhưng có ông cán bộ nào dốc túi đâu, họ đă và vẫn đang tận tình vơ vét.
.
Kính thưa qúy vị, chính người CS đă dạy rằng ở đâu có áp bức, thì ở đó có đấu tranh. Người ta càng cùng khổ, uất hận thì sức đấu tranh càng mănh liệt. Giúp đỡ đồng bào tức là giảm sự đau khổ của họ, đồng thời cũng làm giảm sức đấu tranh. Và rồi các bố già Bắc Bộ Phủ ngày càng giàu "nức rún", ngồi trên đầu trên cổ đồng bào mà phè phỡn, còn chúng ta thì đi cày để làm thiện nguyện thay cho họ. Chừng nào đồng bào mới hết khổ? Một vài phái đoàn bác sĩ có đủ để cho tất cả người mù VN sang mắt chăng? Chắc chắn là không.

Thưa qúy vị, anh bạn hào phóng trong việc quyên góp từ thiện cho biết là anh không hứng thú với việc góp tiền liên quan đến chính trị, song cá nhân chúng tôi thì ngược lại. Bên trên chúng tôi có nói sẵn sàng giúp đỡ một số đồng bào, và kính thưa qúy vị, chỉ có hai giới người mà chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, một là các nhà đấu tranh cho dân chủ VN, hai là các thương phế binh VNCH.

Các nhà đấu tranh dân chủ là những người đang cố gắng giải quyết tận gốc sự lầm than của cả dân tộc. Muốn nước Việt giàu thì tiền của phải phân chia công bằng. Không thể nào một người làm trong chính quyền thì có thể làm ra hàng trăm triệu, còn một người dân đen cày quần quật cả đời cũng không mua nổi một miếng đất cắm dùi. Ở đây tôi chưa đ̣i hỏi tự do hay dân chủ, mà tôi đ̣i hỏi một sự công bằng. Sự công bằng này người CS đă hứa hẹn, và đă thực hiện ngược lại lời hứa. Người Việt trong nước không tự đứng lên cứu mình trước, thì không ai giúp nổi họ. Tôi tôn trọng và muốn góp tay với những người có hoài băo cho dân tộc.

Các phế binh VNCH là những cựu thù của Việt Cộng, cũng là những người đă đổ xương máu cho chính nghĩa tự do. Tôi không kỳ vọng Việt Cộng đối xử nhân đạo với họ, và cảm thấy có bổn phận đối với những người đă hy sinh một phần thân thể cho tự do của chúng ta.
.
Ðó là về phần cá nhân chúng tôi. Còn nếu tôi tự đặt mình vào vị trí của những anh Việt Cộng, thì tôi sẽ mở và khuyến khích thật nhiều tổ chức phi chính phủ, tổ chức từ thiện, và hí hửng xem họ bỏ công bỏ của xoa dịu đồng bào, để làm giảm sức bật đấu tranh. Biết đâu chừng trong số tiền từ thiện giúp nước của khúc ruột dư ngoài ngàn dặm, tôi lại chẳng chấm mút thêm được chút đỉnh nữa.
Kính thưa qúy vị, chúng tôi kính trọng các vị bác sĩ đă về giúp đồng bào tàn tật một cách thiện nguyện, chúng tôi qúy trọng các tấm lòng nhân của bà con của chúng ta ở hải ngoại, cũng như anh bạn hào phóng được nhắc bên trên. Song một cắc tôi cũng không bỏ ra, cho tới khi nào ông Phan văn Khải, ông Võ văn Kiệt, ông Nguyễn Minh Triết, đám con cháu, dòng họ và lâu la của mấy ổng bỏ ra nửa gia tài, tôi sẽ bỏ hết gia tài ra cứu khổ. Tôi tính vậy cũng hơi khôn, vì nửa gia tài của một vị lănh đạo Việt Cộng chắc cũng vài ngàn lần lớn hơn gia tài khiêm nhường của tôi.

Hoàng Nguyên
.

üüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüü

THƯ NHỜ PHỔ BIẾN
Kính thưa quý vị !
Tôi ngẫm nghĩ thấy những việc làm của đài SBTN và trung tâm ASIA về mặt truyền thông là đáng hoan nghênh, tuy nhiên ông Trúc Giang là cha của Trúc Hồ giám đốc SBTN đã làm những việc mà tôi nghĩ là đang hà hơi tiếp sức cho csvn.
.
Tôi xem tivi thấy ông Trúc Giang nói là được sự giúp đỡ của ban giám đốc đài SBTN mà nhóm SƯỞi ẤM của ông ta đã giúp đỡ được cho hơn 20,000 đồng bào từ nam ra bắc và mấy trăm lớp học tình thương tôi thấy buồn cười, trong khi đài STBN và ASIA là cái GAI của bọn csvn thì ngược lại cha đẻ của đài SBTN lại là CHÙM KHẾ NGỌT của csvn, như vậy là như thế nào ? trong khi trong đó có rất nhiều người là nhân viên hoặc đang cộng tác với đài SBTN có uy tin trong cộng đồng mà không thấy được việc làm này là buồn cười hay sao, hay sợ mất việc mà không dám lên tiếng ?Tại sao ông Trúc Giang lại được đi lại dể dàng như thế tại VN và nhóm SƯỞI ẤM của ông ta?
.
Theo như tôi biết là tại VN hiện nay ở các địa phương hoàn toàn không có người bị ÐÓI. Nghèo và nghèo rớt mồng tơi thi có hàng triệu hàng triệu người nhưng mà Ðói là không có. Tôi tìm hiểu ở một số địa phương thì chính phủ csvn đều có trợ cấp lương thực hàng tháng, ngay cả vùng miền núi tây bắc củng có trợ cấp mặc dù khi nhận được gạo trợ cấp người dân vác đi đỗi lấy rượu để uống hết sạch. Chưa có một thông số nào đưa lên báo chí nói rằng địa phương này chết đói 30 người, địa phương kia chết đói 200 người, địa phương nọ chết đói 1 triệu người .v.v.Tôi thấy buồn cười ở chổ là người Việt hải ngoại lại quá ngây thơ cứ vơ vét tiền của đế mang ngoại tệ về giúp cho nền kinh tế của VC, vắt mồ hôi công sức ở xứ người rồi gào thét chống cộng nhưng rồi kiếm được tiền thì lại bỏ vào túi tham không đáy của VC.
.
Không riêng gì nhóm SƯỞI ẤM và còn nhiều nhóm khác nữa như nhóm của VŨ THÀNH AN kêu gào đóng góp trên tv để cho y ta trắng mập béo phì bay qua bay lại ngao du với CS.
.
Chuyện người dân đói nếu có là chuyện của chính quyền csvn, họ đang tự hào kinh tế tăng trưởng, họ đang tự hào bay lên tầm cao mới với quan hệ quốc tế bên ngoài, họ đang tự hào bơi ra biển lớn.
.
Họ thông báo hàng tỷ và hàng tỷ dollars đang bỏ ra để đầu tư vào nhiều công trình trong cả nước, csvn không còn là nghèo đói nữa thì tại sao lại có chuyện đi người Việt hải ngoại về cứu đói đó là chuyện khôi hài, tôi đồng ý và ủng hộ việc làm từ thiện đối với những vấn đề EMERGENCY và những trường hợp thiên tai khẩn cấp. Những thước film chiếu trên tv của các nhóm quyên góp đều là trò hể.
.
Thử xem quý vị liên hệ về người thân của mình ở các làng quê nghèo để tìm xem có ai chết vì đói không có gạo ăn hay không? dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người nghèo rớt mồng tơi vì họ có tiền cũng đi đánh bạc và số đề hết, và họ không có nghề nghiệp gì để làm, nhưng nói là "BỊ CHẾT ÐÓI" là chuyện vô cùng hiếm có hiện nay, nếu nói trong các giáo hội công giáo có người bị chết đói thì thử hỏi xem Vatican và các cha linh mục cai quản trong các giáo xứ của mình có con chiên nào bị chết đói không ? Xin hỏi xem số lượng cha xứ và linh mục chưa có xe hơi riêng ít hơn hay nhiều hơn số lượng cha xứ linh mục đã có xe hơi riêng ? vậy con chiên xứ nào chết đói mà THÀNH AN đi về cứu đói và kêu gọi đóng góp xây dựng văn phòng này nọ bên đó ?.
.
Chính quyền vc hàng năm vẫn còn nhận tiền của quốc tế về những chương trình xóa đói giảm nghèo, tôi nghĩ chắc chắn họ không cần đến quý vị đi về VN để cứu đói.
.
Thưa quý vị 33 năm rồi vì sao cộng sản càng ngày càng mạnh ? Qúy vị hãy tự hỏi chính cá nhân mình đã làm một việc gì thiết thực chưa, thí dụ tẩy chay hàng hóa, tẩy chay du lịch, tẩy chay chuyển ngân, tẩy chay giao lưu .v.v, mỗi cá nhân làm theo sức của mình đóng góp một phần vào công cuộc chung xóa bỏ chế độ độc tài đảng trị csvn.

Chân thành và cám ơnTrách Nhiệm
.
.

Có nên thế không ?!

Trong khi cộng đồng người Việt Tị Nạn Cộng Sản ở khắp nơi vẫn lên tiếng chống đối, tẩy chay các chương trình giao lưu văn hoá, văn nghệ do nhà cầm quyền Hà Nội tổ chức theo nghị quyết số 36, thì lần nầy ngay chính cửa ngõ của tiền đồn chống Cộng hữu hiệu và bền vững nhất, một nhóm người mang tên Bùi Xuân Oánh, Nguyễn Quốc Hùng Hà và đặc biệt nhất là bà Nguyễn Kim Anh (hay Cao Kim Anh, người đã từng cộng tác và làm việc với Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg với chức vụ Phó Ngoại Vụ trong những nhiệm kỳ vừa qua.) đứng ra tổ chức Chương trình Đại nhạc hội mừng Giáng Sinh vào tối thứ năm 24.12.2009 tại CinemaxX Dammtor Hamburg cùng các ngôi sao Ca Nhạc Hài Kịch đến từ Việt Nam và Hoa Kỳ như ca sĩ Hồ Ngọc Hà, Thanh Hà, Lê Hiếu, Phương Duy, Duy Trường, Quỳnh Dung, Lương Tùng Quang, Quang Minh, Hồng Đào, Michael Trần, Việt HàTrọng Hiếu từ Đức cũng như Lê Linh đến từ Pháp.

Thế mới biết cộng sản là những kẻ „lì và chai mặt“, „cái nết đánh chết hổng chừa!“ nhất trên thế gian nầy. Bất chấp sự chống đối của mọi người, bất chấp sự tẩy chay của cộng đồng qua các chương trình ca nhạc „Duyên dáng Việt Nam!“ ở Úc, ở Mỹ, chúng vẫn tiếp tục thò bàn tay lông lá phù thủy đi mò mẫm ở khắp nơi hang cùn, ngõ hẽm. Nơi nào chúng thấy cộng đồng hơi „yếu bóng vía“ thì họ lập tức len lỏi vào và tìm mọi cách tạo thế đứng rồi vơ vét và quậy phá. Tài tình nhất là ở đâu họ cũng tìm ra được những con cò mồi ham danh, nhẹ dạ, lở lầm để mua chuộc làm tay sai cho chúng... dẫn dắt, chỉ đường... tìm nhược điểm của Người Việt Tị Nạn để chúng tung ra hết chiêu nầy, chiêu nọ làm chao đảo cộng đồng!

Lần nầy chúng đã tìm ra được một người cộng tác đắc lực nhất, lâu nay núp bóng trong hàng ngũ cộng đồng quậy phá, nay lòi mặt ra làm tay sai chỉ điểm cùng với chiêu bài „Làm Việc Thiện!“ (Nguyên văn đăng trên quảng cáo: Đặc biệt số tiền quyên góp trong đêm ca nhạc 24.12 sẽ được giúp đỡ trực tiếp đến đồng bào miền Trung, những người đã chịu nhiều thiệt hại nặng nề của trận bão lụt tháng 9 vừa qua tại Việt Nam!) nhằm đánh lạc hướng sự chống đối của đồng bào, nhằm đánh động lương tâm, lòng trắc ẩn của một số người nhẹ dạ trong cộng đồng của chúng ta!

Có hai sự kiện làm chúng ta rất khó nghĩ suy, dứt khoát vấn đề: Thứ nhất „các văn, nghệ sĩ qua!“. Thứ nhì „các nhà thiện nguyện về!“. Cộng đồng một nửa theo, một nửa chống đối! Trong khi đó thì Cộng Sản Việt Nam lạm dụng cả hai, vì việc nào cũng đem lại lợi cho họ! Thứ nhất cộng đồng xé lẽ, thứ hai túi chúng lúc nào cũng đầy ấp tiền bạc do Người Việt Hải Ngoại gom góp đem về!

„Lá lành đùm lá rách!“. „Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ!“. Ai lại nở từ chối giúp đỡ kẻ khốn cùng, nhất là những người bị thiên tai, bảo lụt vừa qua lại chính là đồng bào ruột thịt của mình! Thế mới biết Cộng Sản Việt Nam lưu manh và xảo trá đến độ nào! Thế thử hỏi, tại sao mấy tay đầu xỏ của nhóm Bắc Bộ Phủ giàu nứt vách, đỗ tường chưa thấy bọn chúng bỏ ra đồng bạc nào để đi cứu giúp... Chưa thấy nhà cầm quyền Hà Nội lập ra chương trình gì để đi cứu trợ… mà lại đợi chờ đến số tiền lạc quyên sẽ kiếm được trong đêm ca nhạc ngày 24.12.2009 sắp tới?!

„Cứu người như cứu hoả!“, thế mà chúng vẫn ung dung tự toại, thụ hưởng thành quả mà họ đã cướp được của nhân dân, dững dưng đợi chờ một sự việc chưa biết có thành công hay không?! Lời lổ ra sao... Và số tiền lời đó nếu có, có đến được tay của các đồng bào bị lũ lụt ở trong nước hay không?!

Bao năm qua, cộng đồng người Việt Tị Nạn đã làm cái chuyện không công cho bạo quyền cộng sản là đưa vai gánh vác dùm công tác xã hội cho chúng để chúng rảnh tay tiếp tục đàn áp, trấn lột đồng bào, tiếp tục làm giàu trên xương máu của người dân!

Bao năm qua chúng ta vô hình chung đã tiếp tay cho bạo quyền cộng sản đi xoa dịu những „vết thương rưng rưng máu mủ“ trong một xã hội thối tha do chính chúng gây ra!?! Mà đúng ra, từ những „bức xúc“ và „áp bức“ nầy (nếu chúng ta không động lòng giúp chắc chắn Cộng Sản đã tự tìm cách giải quyết từ lâu!) vì nó sẽ là đầu đề „tức nước, vỡ bờ! „để mọi người dân trong nước có thêm can đảm đứng lên đạp đổ thành trì nô lệ, dành lại quyền sống và quyền làm người cho chính họ!

Có bao giờ chúng ta nghĩ lại, chính những việc làm thiện nguyện nầy của chúng ta bao lâu nay chẳng những đã không giúp đồng bào tại quê nhà thay đổi được số phận tối tăm mà còn kéo dài thêm cuộc sống lầm than của họ trong một thể chế phi nhân và vô cùng tàn bạo hay không?!

Những người viết lịch sử dân tộc cận đại sẽ phê phán và chứng minh đều đó. Một trang sử „cười ra nước mắt!“ về sự nhẹ dạ, dễ tin, dễ quên và dễ tha thứ của tập thể người Việt Tị Nạn đối với người cộng sản và đã gián tiếp góp phần nuôi dưỡng chế độ, tạo điều kiện cho kẻ thù có thêm phương tiện tiếp tục đè đầu, đè cổ dân đen!

Chúng ta chắc hẳn còn chưa quên chuyện cô Tim-Aline Rebeaud, người Thụy Sĩ hiện đang sinh sống tại Việt Nam. Nhân danh tổ chức „Căn nhà may mắn.“ của cô ta đi khắp Âu Châu và Mỹ Châu (tháng 10 và tháng 11 năm 2008) quyên góp cả triệu đô la của đồng bào tị nạn đem về nói là để giúp trẻ mồ côi! Lần đó Cộng Sản Việt Nam đã bắn ra một mũi tên và trúng được ba con chim: thứ nhất chúng thu được tiền của đồng bào tại hải ngoại, thứ hai chúng hạ nhục được cờ vàng và thứ ba chúng làm cộng đồng bị chia rẽ trầm trọng. Lần đó cộng đồng chúng ta „chưa chết“ nhưng đã „bị thương trầm trọng!“.

Lần nầy chúng lại kéo quân qua Hamburg với sự trợ giúp của một vài phần tử nằm vùng!

Liệu chúng ta có lại để chúng tiếp tục giở trò bịp bợm, lường gạt, mặc tình thao túng cộng đồng nữa hay không?!

Liệu chúng ta có đủ cương quyết để vạch mặt chỉ tên, cô lập những thành phần nhẹ dạ, đón gió trở cờ, tay sai của chúng hay không?!

Liệu chúng ta có đủ đoàn kết một lòng chống lại kẻ thù chung của dân tộc hay không?!

Nếu có, chúng ta hãy mạnh dạn tẩy chay buổi văn nghệ dạo đầu nầy tại Hamburg và đồng loạt kéo đến biểu tình phản đối trong buổi ra mắt „Vietnam by night!“ của bè lủ tay sai bán nước trá hình nầy!

Trân trọng cảm ơn!
Làm tại Hamburg, ngày 31.10.2009
Người Trong Cuộc.


.


.

Mùa từ thiện

Chưa bao giờ người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ lại có đầy dẫy cơ hội làm việc từ thiện như những lúc gần đây.
.
Tuần trước tôi nhận được email của cô bạn học cũ xin tiền giùm một linh mục ở Việt Nam để lo cho trẻ em nghèo bên đó. Hôm sau tôi lại nhận được một email khác của người bạn mời đi xem anh ta hát với một số bạn trẻ khác ở Star Performing Art Center kèm theo lời nhắn gửi là 80% tiền thu được sẽ được gửi về Việt Nam giúp người nghèo. Sau hôm đó thì tôi nhận được một cú điện thoại mời đi ăn tối ở một nhà hàng nhằm mục đích gây quỹ từ thiện cũng để giúp đỡ người nghèo ở Việt Nam. Chiều đi làm về ghé qua chợ mua tờ báo thì thấy hình ảnh bão lụt miền Trung hiện diện ngay trang nhất kèm theo lời cứu trợ cho nạn nhân cơn bão số 9 ở Việt Nam. Vừa ra xe đút chìa khóa nổ máy thì nghe radio trong xe vang lên cuộc phỏng vấn một tu sĩ thuộc một dòng tu Công Giáo đang rầm rộ gửi người về Việt Nam giúp nạn nhân bão lụt. Theo như vị tu sĩ này cho biết thì nhiều thiện nguyện viên ở Mỹ đã bỏ tiền túi ra mua vé máy bay về Việt Nam gấp cho kịp công tác cứu trợ sau cơn bão số 9. Tôi hy vọng vị tu sĩ này không phải bỏ tiền túi của mình ra để trả lệ phí cho talk-show trên đài. Sau khi vào nhà tôi bật tivi lên trong lúc sửa soạn bữa ăn tối, tôi lại được dịp nhìn thấy hình ảnh bão lụt miền Trung trong đoạn phim dài khoảng 3 phút và kết thúc bằng lời kêu gọi rất não lòng “Máu chảy ruột mềm”, $20 cho một bao gạo, $1000 cho một tấn gạo, xin đồng bào gửi tiền giúp cho, vv va vv …. Đoạn phim này không phải chỉ được chiếu một lần trên màn ảnh tivi mà lập đi lập lại nhiều lần giống như các quảng cáo thương mại khác. Cơm nước xong, tôi lại bật tivi nhưng chuyển qua một đài Việt Nam khác thì thấy trên màn ảnh là quang cảnh đấu giá tranh coi bộ rất hào hứng tại một nhà hàng ở Quận Cam mà số tiền thu được sẽ được trao cho hai nữ tu đã từ Việt Nam qua và cũng có mặt trong buổi dạ tiệc đấu giá tranh đó. Hết bức tranh này đến bức tranh khác, người tham dự coi bộ rất “hồ hởi, phấn khởi” tranh nhau trả giá cao hơn và kết thúc thật vui nhộn. Nghe đâu tiền bán tranh và lợi nhuận từ buổi dạ tiệc sau khi trừ đi chi phí máy bay và ăn ở của các nữ tu (coi bộ không nhỏ) sẽ được gửi cho các nữ tu mang về Việt Nam làm công tác từ thiện bên nhà. Dường như tôi đang sống trong một cộng đồng đang “sốt” lên và “nhà nhà thi đua, người người thi đualàm việc từ thiện cho Việt Nam. .
.

Để thay đổi không khí, tôi chuyển qua một đài tivi Mỹ thì nghe thấy một đoạn tin tức khá dài trong đó cái giới chức có thẩm quyền nhìn nhận là hệ thống nước uống (fountain drink) của các trường tiểu học trong rất nhiều học khu ở Quận Cam đã bị ô nhiễm đường ống nước từ lâu và họ thú nhận là không có tiền để thay hoặc sữa chữa, và họ còn dự đoán là phải mất 2 – 3 năm nữa mới hy vọng có đủ tiền thay đường ống nước hoặc sữa chữa vì tình hình kinh tế thắt lưng buộc bụng hiện nay. Trong lúc chờ đợi, phụ huynh chịu khó mua nước chai cho con mang đến trường, nhưng nếu có em nào chẳng may khát quá, quên mất điều đó mà lỡ quên uống nước fountain drink thì … cha mẹ ráng chịu vì đã được thông báo rồi mà. Trời ! ở ngay cái xứ đã từng đưa người lên cung trăng này mà con em mình phải đợi vài năm nữa mới hy vọng có nguồn nước sạch để uống ở trường. Chuyện nghe cứ tưởng như mình đang ở Phi Châu hoặc một đất nước nghèo đói xa xôi nào vậy, chứ không phải ở Mỹ. Tôi bấm nút đổi qua một đài Mỹ khác thì tin tức cũng chẳng thú vị gì, lại những mẫu tin, hình ảnh và những con số leo thang của nạn thất nghiệp, nhà cửa bị ngân hàng xiết vì không trả nỗi nợ nữa (foreclosure), nạn trộm cắp gia tăng vì xã hội ngày càng thêm người nghèo, nhiều người già mất tiền hưu dưỡng vì những xáo trộn tài chánh mấy năm qua đã ảnh hưởng đến quỹ hưu trí của họ. Trên màn ảnh tivi tôi chợt chú ý đến hình ảnh ngơ ngác của các em bé học sinh mà giọng người xướng ngôn viên cho biết đó là những “homeless students” (học sinh vô gia cư, không nhà) đang ngày càng đông trong các học khu bởi vì chính cha mẹ các em cũng vừa trở thành “homeless” sau khi họ bị mất việc làm và căn nhà của gia đình họ bị các ngân hàng lấy đi để xiết nợ. Tôi tắt tivi, tiện tay cầm lên tờ báo Mỹ địa phương nổi tiếng, Orange County Register, để mang vào giường ngủ đọc. Dưới ánh đèn phòng ngủ, tôi liếc qua trang chuyên đăng “Legal Notice” (thông báo theo yêu cầu của luật pháp) với những cột báo dày đặc tên những con nợ bị ngân hàng báo tin là sẽ mang nhà của họ ra đấu giá vì họ đã không thể tiếp tục trả nợ tiền nhà nữa. Tôi thoáng nhận ra một số tên con nợ người Việt Nam với những cái họ đặc thù rất quen thuộc: Nguyễn, Trần, Lê, Lý, ….. Tôi thở dài khi nhớ ra rằng khi chạy xe đi làm ngang qua những thùng rác lớn, tôi vẫn thấy hình ảnh cố hữu của những người đang moi thùng rác để nhặt những chai nhựa, thủy tinh mang về bán lại. Mà cần gì phải tìm kiếm xa xôi, mới hồi chiều này sau khi mua tờ báo và bước chân ra khỏi chợ, tôi đã nhìn thấy một người đàn bà Việt Nam đứng tuổi đang lặng lẻ ngồi xin tiền trên một chiếc xe lăn xập xệ ngay trên bãi cỏ ven lề của bãi đậu xe. Có lẻ bà đã không dám ngồi ngay trước cửa chợ vì sợ bị ông bảo vệ chợ đuổi đi. Thật chưa bao giờ tôi thấy bức tranh xã hội và kinh tế của Mỹ lại ảm đạm và thê lương như bây giờ.
.
Hôm sau tôi phải giữ một cái hẹn với ông nha sĩ để khám răng định kỳ. Nằm trên chiếc ghế của bệnh nhân, tôi nghe ông nha sĩ trẻ người Việt khoảng trên ba mươi tuổi vui vẻ kể lại chuyện cuối tuần vừa rồi ông đưa gia đình ông đến tham dự một buổi dạ tiệc lớn trong cộng đồng nhằm gây quỹ giúp người nghèo ở Việt Nam. Những vị thực khách mạnh thường quân đã kéo đến thật đông đầy nghẹt cả nhà hàng, và có nhiều người phải thất vọng bỏ ra về vì không tìm thấy chỗ ngồi. Thế nhưng những vị thực khách may mắn khác chưa ngồi được nóng chỗ thì đã thấy cảnh sát Mỹ túa vào nhà hàng và xe cứu hỏa đã được điều động tới. Rồi thì tất cả mọi người bị cảnh sát mời ra ngoài vì nhà hàng chỉ có giấy phép chứa 250 người mà lại có tới khoảng 400 người đang tham dự buổi dạ tiệc. Nghe đâu nhà hàng đã được sửa sang để có sức chứa 400 người nhưng trên mặt pháp luật thì nhà hàng chưa xin được (hoặc đang xin) giấy phép để tăng số thực khách như ý muốn. Sau khi chờ đợi ở ngoài khá lâu, cảnh sát cho phép đúng 250 thực khách được vào nhà hàng trở lại, số còn lại phải ra về sau khi được ban tổ chức xin lỗi và hứa hẹn sẽ mời họ lại trong một dịp gây quỹ khác rất gần. Ông nha sĩ trẻ phân bua với tôi là việc cảnh sát làm tuy đúng với luật pháp, nhưng hơi quá đáng vì người nghèo ở Việt Nam trở thành nạn nhân do ban tổ chức mất đi cơ hội lạc quyên tiền từ 150 vị thực khách phải bỏ ra về ngang xương chỉ vì cảnh sát làm mất cuộc vui. Và ông nha sĩ trẻ của tôi còn nói thêm điều gì nữa đó, nhưng tôi không còn nghe nữa. Tâm trí tôi đang nghĩ tới những vòi nước “fountain drink” dơ bẩn trong các trường học đang cần có tiền để được thay đổi, sữa chữa. Tôi liên tưởng đến những em học sinh nhỏ ở Quận Cam trong lúc khát nước đã quên khuấy lời cha mẹ dặn mà cứ vục đầu vào uống nước từ những chiếc vòi nước với đường ống dơ bẩn đó. Tôi chợt xốn xang hơn khi nhớ lại hình ảnh ngơ ngác của các em bé “homeless students” ở trên tivi tối hôm qua. Tôi tự hỏi có bao nhiêu em trong số các em học sinh vô gia cư đó là người Việt Nam với những cái họ Lê, Lý, Nguyễn, Trần, …. mà tôi đã đọc thấy trên tờ báo địa phương tối hôm qua ? Ước gì các vòi nước dơ bẩn trong các trường học ở Quận Cam và những em bé học sinh vô gia cư kia được sự chú ý của những nhà tổ chức làm việc từ thiện lỗi lạc của cộng đồng chúng ta ? Với khả năng huy động đến cả 400 – 500 thực khách đến tham dự một buổi dạ tiệc gây quỹ từ thiện cho Việt Nam như vậy trong một thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay thì tôi tin chắc là họ có dư khả năng làm thu ngắn lại khoảng thời gian chờ đợi 2 – 3 năm để có nguồn nước uống sạch trong các trường học cho con em chúng ta, hoặc làm vơi bớt nỗi khổ đau của những bậc cha mẹ bị mất nhà và con cái bị liệt vào số thống kê những học sinh “homeless” không nhà. Đó là chưa kể đến những cụ già đang sống neo đơn không người chăm sóc như người đàn bà ăn xin tôi đã gặp trong bãi đậu xe chiều hôm qua. Đó là chưa kể đến những bệnh nhân đang âm thầm chịu đựng bệnh tật vì không có bảo hiểm y tế để vào bệnh viện chữa bệnh. Dường như làm việc từ thiện ở ngay trên xứ Mỹ và cho chính nước Mỹ này vẫn không “hấp dẫn” và “lôi cuốn” bằng làm việc từ thiện ở Việt Nam ? Hay đó là việc của chính phủ, hay của người bản xứ mà chúng ta không cần lưu ý đến ? Từ hồi cơn bão Katrina cho tới bây giờ, tôi nghe rất ít chuyện kêu gọi làm việc từ thiện trên đất Mỹ, mặc dù ai cũng thừa biết là trong những năm gần đây nền kinh tế Mỹ như một chiếc xe không phanh lao đầu xuống dốc. Trong một bản tổng kết mới đây của một cơ quan Liên Hiệp Quốc thì Hoa Kỳ đã xuống hàng thứ 13 (thua cả Canada) trong số các quốc gia được xem là nơi sống lý tưởng nhất cho người dân trên thế giới. Theo như bản xếp hạng này thì Na Uy đứng nhất và Úc đứng thứ hai.
.

Điều đáng chú ý là những nhà làm việc từ thiện của chúng ta khi còn ở Mỹ thì ra mặt rất ư là “danh chánh ngôn thuận”, nào là hội từ thiện này, đoàn thể nọ khi kêu gọi lòng hảo tâm của người Việt hải ngoại, nhưng khi quý vị đó về tới Việt Nam thì họ là những nhà từ thiện … “chui”, hoặc núp dưới bóng một nhà thờ, chùa chiền, hay một dòng tu ở Việt Nam để làm việc từ thiện. Họ phải giấu tiền, kín đáo, hoặc trốn chui, trốn nhũi, âm thầm làm công việc từ thiện nếu không muốn bị công an cộng sản Việt Nam để mắt tới và khép tội là “bọn xấu” hoặc “thế lực phản động từ nước ngoài về”. Còn các đoàn y sĩ khi về Việt Nam chữa bệnh thì phải xin phép nhà nước, chỉ được đến những chỗ nhà nước đã chỉ định để chờ và tiếp những bệnh nhân do … nhà nước gửi tới.
.

Ồn ào, vỗ ngực xưng danh và được nhà nước Việt Nam long trọng thỉnh mời về với “cả một đội ngũ đông đảo chờ đón, có rắc hoa thơm trên lối đi, có nhiều phóng viên tụ tập để phỏng vấn” (Việt Tide, số 430, trang 21) thì chắc chỉ có thiền sư Nhất Hạnh và các đệ tử Làng Mai của ông. Vậy mà sau bao nhiêu năm thiền sư trút về Việt Nam không biết bao nhiêu triệu triệu dollars đóng góp của bá tánh tứ phương để xây dựng cơ sở hạ tầng và làm việc từ thiện, giờ đây các môn đệ của ông chẳng những đã bị đuổi ra khỏi các cơ ngơi đó mà họ còn đang bị vây đánh tơi bời, đã chạy ẩn trú vào một ngôi chùa khác (chùa Phước Huệ) mà vẫn bị công an truy nã tới cùng và bị chính quyền qui tội là “vi phạm luật pháp Việt Nam”.
.
Bài học “vắt chanh bỏ vỏ” này của Cộng Sản Việt Nam chẳng có mới mẻ, xa lạ gì với chúng ta cả, nhưng dường như vẫn có người … học hoài chưa thấm. Khách “quý” như thiền sư Nhất Hạnh và các môn đệ của ông được nhà nước mời và tiếp đón nồng hậu như vậy mà bây giờ đang bị cộng sản đối xử tàn nhẫn đến thế thì vấn đề an nguy của các nhà từ thiện “chui” của chúng ta chỉ là vấn đề thời gian. Chẳng qua chính quyền cộng sản còn đang bận đàn áp, bỏ tù những người đòi quyền tự do dân chủ ở Việt Nam, hoặc đang mải mê đếm tiền hối lộ và trợ giúp nhân đạo của quốc tế, hay đang bận “đốt” tiền trong các cơ sở kinh tài ở hải ngoại của họ nhằm mục đích đánh phá, chia rẽ và phân hóa cộng đồng nên họ đang tạm thời “nhắm mắt làm ngơ” cho các nhà tự thiện “chui” của chúng ta đó thôi. Vả lại, Cộng Sản Việt Nam chưa có dại gì mà lại ‘chặt dây động rừng” trong lúc này khi mà công tác cứu trợ của các nhà từ thiện “chui’ của chúng ta đã và đang giúp họ rãnh tay đối phó với các “bloggers” ở trong nước tranh đấu cho Hoàng Sa/Trường Sa và sự toàn vẹn lãnh thổ, cũng như các phần tử đang phản kháng việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, …. Nhưng sự im lặng và nhắm mắt làm ngơ của Cộng Sản không phải là đồng ý. Chớ có tưởng bở là “Việt kiều yêu nước” được tự do làm việc từ thiện vì bài học Bát Nhã của thiền sư Nhất Hạnh và các tu sĩ Làng Mai vẫn còn mới tinh và sờ sờ ngay trước mắt chúng ta. Tiếc là phải mất cả chục năm nay để ông thiền sư Nhất Hạnh mới được “sáng mắt sáng lòng” mà nhận ra là “chơi dao có ngày đứt tay”. Thế mới biết Cộng Sản Việt Nam rất kiên nhẫn trong công việc “vắt chanh bỏ vỏ”. Không chóng thì chày sẽ đến lúc những “Việt kiều yêu nước” và “thích” làm việc từ thiện ở Việt Nam, những vị khách Đảng không mời mà tới này bị coi là …. tài lanh, nhẹ thì bị kết tội “xâm phạm và làm cản trở công tác cứu trợ của chính quyền”, nặng hơn nữa là “toa rập với các thế lực ngoại bang chống phá Việt Nam”. Xin đừng quên rằng chúng ta là những người ngoại quốc ngay trên chính quê hương của mình, và thậm chí chúng ta “được” Đảng Cộng Sản Việt Nam đối xử còn tệ hơn là những người ngoại quốc chính hiệu bởi vì chúng ta phải đóng tiền xin visa để về thăm nơi chôn rau cắt rốn của mình trong khi dân Trung Cộng thì lại có thể ngang nhiên đến ở và làm việc tại Việt Nam mà không cần phải xin visa hay một giấy tờ gì cả mà công an Việt Nam không dám hoạnh hoẹ hỏi han họ như đã từng hạch sách “Việt Kiều” về thăm quê hương.
.
Xin đừng quên rằng chúng ta mang quốc tịch Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Anh, Pháp, Úc, Thụy Sĩ, …. và chúng ta không còn mang quốc tịch Việt Nam kể từ cái ngày chúng ta bỏ phiếu bằng chân để trở thành “bọn phản quốc chạy theo bơ thừa sữa cặn của đế quốc”.
.
Một điều quan trọng khác mà chúng ta ai cũng biết là sau khi Cộng Sản từ bỏ công cuộc “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa” nhằm phục vụ cho sự sống còn của Đảng, ngày nay Việt Nam đang có những đại gia, những nhà tư bản đỏ (đa phần là con cháu hay có liên hệ với Cộng Sản) đã xúng xính sắm máy bay riêng, đặt mua xe hơi Roll-Royce từ Anh Quốc trả bằng tiền mặt, đánh cá độ quốc tế với cả triệu dollars Mỹ, hoặc vung vít bạc ngàn dollars trong các sòng bài nổi tiếng trên thế giới, hay mua bất động sản đầu tư ở ngoại quốc và cho con cái đi du học với hàng trăm ngàn dollars ký gửi trong các trương mục ngân hàng quốc tế. Như vậy thì mấy chục ngàn dollars chúng ta cắc củm quyên góp để mang về Việt Nam cứu trợ có thấm thía gì, hay chỉ là việc “mang muối bỏ biển”, “vác củi về rừng” ? Tại sao vài ba chục người phải bỏ tiền túi ra mua vé máy bay vượt đại dương, mây ngàn hối hả về Việt Nam cứu trợ trong khi có tới 83 triệu đồng bào như một khối nhân sự khổng lồ ở sẵn trong nước ? Chẳng lẽ 83 triệu dân với con số không nhỏ những đại gia, tư bản đỏ và doanh nhân lớn nhỏ với hàng triệu dollars tiêu xài vung vít đó không thể tự đùm bọc và cứu trợ cho nhau hay sao ? Không lẽ chỉ có “những khúc ruột dư ngàn dặm” là 3 triệu người Việt Nam sống rải rác khắp nơi trên thế giới mới cần phải biết đến “máu chảy ruột mềm”, còn 83 triệu đồng bào cùng sống quây quần trong một đất nước nhỏ bé thì lại không biết “lá lành đùm lá rách” ? Thật phi lý làm sao !
.
Trong lúc mải mê làm công việc Bồ Tát cứu nhân độ thế trong các chương trình cứu trợ ở Việt Nam, vô hình chung chúng ta đã gián tiếp hà hơi, tiếp sức để cho bọn chính quyền Cộng Sản được rãnh tay chuyên chú vào việc đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại qua Nghị Quyết Số 36 của Đảng Cộng Sản, và đàn áp bỏ tù những nhà đấu tranh cho phong trào dân chủ trong nước hay cho sự vẹn toàn lãnh thổ. Và cũng chính chúng ta đang “làm hư” các đại gia, tư sản và tiểu tư sản ở Việt Nam vì chúng ta chen chân đòi gánh vác công tác cứu trợ trong khi chính họ mới là những người có đủ “danh chánh ngôn thuận” và có trách nhiệm quyên góp tài chánh để lo toan các công tác cứu trợ như một phần nào đó đền bù lại của cải cho những người dân Việt Nam tầm thường đã giúp họ giàu có mà trong tiếng Anh ta thường gọi việc làm đó là “give back to the community”. Tại sao chúng ta lại phải cuống quýt bay về Việt Nam lo cứu trợ, mà vô tình để cho các đại gia và các nhà tư sản lớn nhỏ trong nước có cơ hội để ỷ lại vào sự trợ giúp của chúng ta, để họ có thể bình tâm hưởng thụ, nhởn nhơ bay lượn sang Hawaii tắm biển buổi sáng, và đáp máy bay đến Las Vegas đánh bài xì phé buổi chiều ? Thử hỏi các tay đại gia, tư bản và cả đám “celebrities” đang sống đề huề với Cộng Sản như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ, …vv… có thể yên tâm hưởng thụ và “hót” được nữa hay không khi dân nghèo và dân oan tràn về nằm đầy trên đường phố và tình trạng an ninh của họ bị đe dọa bởi chết chóc, bệnh tật, đói nghèo, trộm cắp lan tràn đầu đường cuối ngõ ?
.
Hoàn cảnh của Việt Nam bây giờ đã khác 20 năm trước quá nhiều rồi. Tuy hơi muộn màng nhưng có lẽ vẫn chưa quá muộn để chúng ta thức tỉnh mà ra khỏi “cơn sốt” làm việc từ thiện cho Việt Nam. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên quay đầu nhìn lại con bò sữa Mỹ quốc đang càng ngày càng cạn kiệt bơ sữa mà chúng ta đã thi nhau vắt để cắc củm gửi về cho Việt Nam cả ngàn tỷ dollars trong hơn 30 năm qua. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên chú tâm tới cái cộng đồng mà chúng ta đang sống, và với bổn phận làm công dân đối với cái đất nước đã và đang cưu mang chúng ta từ bao nhiêu năm qua. Nơi đây mới chính là nơi chúng ta phải vun đắp, tưới bồi không phải chỉ cho tương lai chúng ta mà còn cho đời con đời cháu của chúng ta. Đa số chúng ta vẫn còn cặm cụi làm ăn để trả nợ nhà, nợ xe, nợ học phí, nợ bills này, hoá đơn nọ, …. Con em chúng ta cần có hệ thống nước sạch để uống trong các trường học, các em thanh thiếu niên cần nhiều chương trình đức dục, giáo dục văn hóa Việt Nam, khoa học kỹ thuật và nghệ thuật mà chính phủ thì đã và đang cắt giảm ngân sách trong mọi lãnh vực. Còn những người già sống cô độc thì cần nơi nương tựa và các sinh hoạt cộng đồng. Xin đừng quên là chúng ta đang ở trong thời kỳ suy thoái kinh tế trầm trọng mà hậu quả là rất nhiều người trong cộng đồng chúng ta đã mất nhà, mất job, …. và cần sự giúp đỡ của cộng đồng. Nói trắng ra là cộng đồng chúng ta vẫn còn nghèo, mà một phần lớn của cái nghèo đó là vì chúng ta đã và hiện vẫn còn đang “ăn cơm nhà” ở Hoa Kỳ, nhưng làm chuyện “vác ngà voi” ở Việt Nam, một công việc “tài lanh” mà Đảng Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam đang cười mũi vì họ không mời, không kêu gọi, cũng không “appreciate” nhưng chúng ta vì muốn “thi đua” lòng yêu nước thương nòi nên vẫn “thích” và “mê” lao đầu về làm như những con thiêu thân mà quên rằng chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam mới có đặc quyền yêu nước và “yêu nước là yêu Chủ Nghĩa Xã Hội”.
.
Mà giả sử như chính quyền Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam giả điếc làm ngơ, không thèm đếm xỉa, hay không lo toan cho dân nghèo thì đó là một cơ hội tốt cho đất nước Việt Nam chuyển mình. Cách mạng chỉ xảy ra khi con người ta bị đẩy vào con đường cùng, khi các mâu thuẫn giữa hai giai cấp giàu và nghèo, giữa thành phần cai trị và bị trị dâng lên đến tột cùng. Lịch sử cho thấy hai triệu dân chết đói ở miền Bắc năm Ất Dậu (1945) đã tạo một cơ hội ngàn vàng cho Cộng Sản khơi dậy lòng căm thù của toàn dân lên đến tột độ mà đứng lên làm “Cách Mạng Mùa Thu”.
.
Thêm vào đó là yếu tố kinh tế. Không phải ngẫu nhiên mà một tay lãnh tụ cộng sản gộc như Gobachev lại lên cơn “mát” nhắm mắt làm ngơ cho dân Đông Đức phá bức tường Bá Linh để thống nhất nước Đức, và theo sau là sự sụp đổ của các chính quyền cộng sản ở Đông Âu. Chẳng qua chỉ vì nền kinh tế của Liên Xô đã quá kiệt quệ và két sắt của chính phủ Gobachev đã nhẹ hều, không còn đủ tiền bạc để tài trợ cho các chương trình quân sự viễn chinh nhằm đàn áp dân chúng ở Đông Âu như Liên Xô đã từng làm ở Hungary hay Ba Lan trong những thập niên 1950 – 1960. Lẽ ra Cộng Sản Việt Nam với cái túi tiền trống rỗng vì thiếu viện trợ của Liên Xô, Trung Cộng đã dẫy chết cùng số phận như những đàn anh cộng sản của chúng ở các nước Đông Âu. Lẽ ra cả dân tộc Việt Nam đã có tự do, dân chủ tiếp sau hàng loạt các nước Đông Âu đứng lên giành lại chính quyền trong đầu thập niên 1990, và được như vậy thì lẽ ra Việt Nam đã giàu mạnh hơn bây giờ nhiều và nhất là không bị nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng như hiện nay. Thế nhưng tất cả đã không xảy ra ở Việt Nam không phải hoàn toàn chỉ vì dân ta không có truyền thống dân chủ lâu đời, mà phần lớn là vì hàng tấn thùng hàng và hàng triệu dollars cứu đói của chúng ta gửi về trong những năm 1980s. Vì lòng thương, vì vô tình, vì thiếu lãnh đạo, và thiếu thống nhất trong hành động, và cũng vì thiếu cái nhìn viễn kiến mà chuyện cứu trợ của chúng ta trong những năm 1980s đã trở thành chuyện trợ giúp cho Cộng Sản Việt Nam được sống còn, để rồi chính cái chính quyền Đảng trị đó lại quay ra đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại, tiếp tục gây ra “nghiệp chướng” cho cả dân tộc với hành vi bán nước dâng biển cho Trung Cộng.
Hai mươi năm trước chúng ta đã để lỡ mất một cơ hội dân chủ và tự do cho dân tộc Việt Nam. Lần này không phải chỉ có tự do, dân chủ thôi, mà còn vận mệnh nước nhà đang lâm vào hiểm họa “một ngàn năm đô hộ giặc Tàu”.
.
Không phải chỉ có cơn bão số 9 đang tàn phá Việt Nam mà sẽ còn có cơn bão số 10, số 11, 12, …. Không phải chỉ có chuyện khai thác bauxite ở Tây Nguyên mà còn hàng trăm công trình và dự án khác đã, đang và sẽ làm cho dân ta mãi mãi mất quyền tự chủ, mất đi công ăn việc làm vào tay dân Trung Cộng. Ngư dân không ra biển đánh cá được nữa vì Việt Nam đã mất chủ quyền, bọn tham nhũng cường quyền ngày càng lộng hành vơ vét vì lòng tham không có đáy, dân nghèo càng nghèo hơn, xã hội càng mất cân bằng và xáo trộn vì khoảng cách ngày càng xa giữa thành phần cai trị và bị trị. Thêm vào đó là sự dần dần tỉnh ngộ của giới trí thức và giới trẻ ở Việt Nam trước nguy cơ mất nước. Tuy chậm nhưng tất cả những diễn biến đó sẽ có tác dụng hổ tương để trở thành điều kiện cần và đủ cho một cơn bão cách mạng như bao cuộc cách mạng khác đã xảy ra trong lịch sử nhân loại. Cơn bão cách mạng đó mới chính là cơn bão mà đồng bào trong nước cần đến sự cứu trợ của chúng ta, chứ không phải cơn bão số 9 hay số 10 nào cả. Để làm một hậu phương vững mạnh cho cơn bão cách mạng đó chúng ta cần phải lo cho sự giàu có, hưng thịnh và đoàn kết của cộng đồng chúng ta ngay từ lúc này. Muốn vậy chúng ta cần phải nhìn nhận một sự thật là chúng ta vẫn còn nghèo, vẫn còn có quá nhiều vấn đề phải lo cho cộng đồng nơi chúng ta đang định cư, và quá nhiều nợ nần chưa trả đối với các nước đã từng cứu vớt chúng ta trên con đường vượt biên, các quốc gia ở Đông Nam Á như Indonesia, Phillippines, Malaysia, … đã cho chúng ta tạm chân trú ngụ trên bước đường tỵ nạn.
..
Viết đến đây thì tôi nhớ đến một bản Thông Báo gần đây của Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu kêu gọi người Việt tỵ nạn tại Úc hãy quyên góp cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia để làm món quà nghĩa tình cho phái đoàn Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam trong chuyến viếng thăm Indonesia vào ngày 11 tháng 10 vừa qua nhằm đệ trình Thỉnh Nguyện Thư lên chính phủ và các cơ quan sở tại yêu cầu tiếp tục duy trì di tích trại tỵ nạn Galang, một di tích đang bị chính quyền Hà Nội áp lực để dẹp bỏ vì là nó nhắc nhớ đến lý do tại sao cả triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi.
.
Lại một lần nữa cộng đồng người Việt bên Úc đã tiên phong đi đầu. Là một người tỵ nạn đang sống ở Quận Cam là nơi tự coi mình là “thủ phủ của người tỵ nạn”, tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho đến nay tôi chưa hề nghe một hội đoàn hay đoàn thể nào đứng ra kêu gọi lạc quyên cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia, hay nạn nhân bão lụt ở Phillippines mặc dù ai cũng biết là cả Indonesia và Phillippines vừa mới chịu đựng những thiên tai rất nặng nề và đang kêu gọi thế giới giúp đỡ họ. Đây là hai quốc gia duy nhất đã rất nhân đạo với chúng ta khi không thực hiện chính sách đẩy tàu thuyền nhân Việt Nam ra biển (push-back policy) như Malaysia và Thailand đã từng làm và đã gây thiệt mạng không biết bao nhiêu ngàn thuyền nhân Việt Nam mà con số sẽ không bao giờ được biết chính xác. Đặc biệt, Phillippines còn là quốc gia duy nhất đã không thực hiện chính sách cưỡng bức người tỵ nạn hồi hương về lại Việt Nam như các quốc gia khác đã làm vào những năm đầu thập niên 1990, và mặc dù Phillippines không giàu có gì họ đã tiếp tục cưu mang gần 2500 người tỵ nạn Việt Nam trong khi chính Liên Hiệp Quốc đã thông qua chương trình Hành Động Toàn Diện nhằm dẹp bỏ hết các trại tỵ nạn tại Đông Nam Á. Các quốc gia tạm cư đó đã không “kỳ thị” chúng ta khi mà chính “anh em Nam Bắc một nhà” đã kỳ thị chúng ta bằng những chính sách và hành vi trả thù hèn hạ nhất sau 1975 như tra tấn, trấn nước, bỏ tù, bỏ đói, khủng bố tinh thần, tra khảo lý lịch mấy đời, ngăn sông cấm chợ, rượt đuổi chúng ta đến tận cửa biển để vòi tiền nhưng vẫn bắn súng AK vói theo tàu chúng ta cho chìm tàu và để bắn bỏ ghét “bọn bám chân đế quốc”. Đó là chưa kể hàng ngàn mộ phần của những thuyền nhân Việt Nam xấu số đã vĩnh viễn nằm lại trên những quốc gia tạm cư đó.
.
Ơn nghĩa vậy mà chúng ta đã và đang làm được gì cho Indonesia hay Phillippines trong lúc họ đang gặp hoạn nạn vì thiên tai và đang kêu gọi sự giúp đỡ của thế giới ? Hay chính chúng ta đang “kỳ thị” họ vì chúng ta chỉ biết cứu trợ cho Việt Nam mà thôi ? Cứ tưởng tượng xem, nếu như trong lúc khốn khó này mà chính quyền Hà Nội tặng cho họ một món tiền cứu trợ và hứa hẹn sẽ tặng thêm tiền để họ xây nhà cửa, khách sạn hoặc các cơ sở thương mại ở ngay trên phần đất của các trại tỵ nạn năm xưa hoặc ngay trên các phần mộ của hàng ngàn thuyền nhân Việt Nam. Nói rằng Hà Nội làm “áp lực” thì e rằng ta hơi quá đáng vì thực sự ra trong lúc khốn khó này của Indonesia và Phillippines thì Hà Nội chỉ cần “tặng” tí tiền mà không cần gây “áp lực” gì cả cũng đủ để cho các chính phủ sở tại và người dân Indonesia & Phillippines nhận ra thái độ im lặng, dửng dưng và vô ơn của thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam trong lúc này.
.
Hơn bao giờ hết đây là thời điểm thuận tiện nhất để cộng đồng tỵ nạn Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới có cơ hội thực hiện tinh thần “uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây”. Đa số người Việt hải ngoại hiện nay đều có liên hệ ít nhiều đến các thuyền nhân 20 - 30 năm về trước, là con cháu của các thuyền nhân, hay được chính các thuyền nhân bảo lãnh từ Việt Nam qua, hoặc được chính các hội đoàn người Việt tỵ nạn vận động với các chính phủ sở tại bảo lãnh từ Việt Nam qua như diện H.O. chẳng hạn. Với một tập thể đông đảo như vậy, chúng ta không thể nào hành xử như thể … khi khổng khi không bỗng nhiên có cả triệu người Việt Nam “rơi xuống” tỵ nạn ngay trên đất Mỹ này. Thật là đáng trách nếu như chúng ta cố tình hành xử như những kẻ vô ơn, hoặc quên đi căn cưóc tỵ nạn của chính mình, hay chỉ biết kể cho con cháu nghe chuyện vượt biên năm xưa như một chuyện cổ tích xưa rích cần được nhắc lại vào ngày 30 tháng 4 hằng năm mà thôi.
.
Thuốc đắng dã tật. Sự thật mất lòng”. Chắc chắn là bài viết này sẽ làm cho nhiều người khó chịu hay nổi giận, nhất là các hội đoàn từ thiện hay cơ quan truyền thông đang chăm chú kêu gọi cứu trợ bão lụt miền Trung Việt Nam. Hy vọng rằng quý vị sẽ bình tâm khi đọc lại sự giải thích và trình bày lý do ở phần đầu của bài viết này.
.
Xin được nhấn mạnh là bài viết này không phải là ý kiến hay chủ trương của tòa báo, mà chỉ đơn thuần là ý kiến của một cá nhân. Nhưng “một con én không thể làm nên mùa xuân”. Vì sĩ diện chung của tập thể người Việt tỵ nạn, và vì lợi ích chung của cộng đồng chúng ta trên đất Mỹ, tôi xin trân trọng cảm ơn tất cả các toà soạn đã đồng ý đăng tải bài viết này của tôi trên quý báo.
.
Tôi trông chờ các vị đại diện cộng đồng, hoặc một hội đoàn từ thiện hay đoàn thể nào đó sẽ “can đảm” đứng lên kêu gọi một cuộc lạc quyên cứu trợ các nạn nhân động đất và thiên tai ở Indonesia và Phillippines như một sự đền đáp lại nghĩa cử cao đẹp của các quốc gia này khi đã ra tay cứu giúp thuyền nhân Việt Nam năm xưa. Tôi càng mong đợi nhiều hội đoàn sẽ để ý đến các công tác từ thiện cho chính các cộng đồng người Việt chúng ta trên đất Mỹ trong giai đoạn kinh tế khó khăn này. Tôi cũng ước mong nhiều người sẽ vào thăm trang web của Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam (http://www.vktnvn.com/) để tiếp tục ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư nhằm vận động chính phủ Indonesia giữ lại các di tích trại tỵ nạn cho con cháu chúng ta có cơ hội tìm hiểu lý do vì sao chúng đã không mang quốc tịch Việt Nam, để chúng được tận mắt nhìn thấy chứng tích của một giai đoạn lịch sử đầy đau thương của dân tộc và cũng để chúng biết thông cảm với những nỗi khổ đau và trăn trở của thế hệ thuyền nhân Việt Nam. Mong lắm thay !
..
Viết tại Quận Cam, 15 tháng 10, 2009.
Nguyễn Mỹ Linh
.



.

Mittwoch, 18. November 2009

Bệnh tình LM Nguyễn Văn Lý có tiến triển khả quan

RFA 17.11.2009

Một tù nhân lương tâm ở Việt Nam, Linh mục Nguyễn Văn Lý, đã được chuyển vào bệnh viện 18 tháng Chín, vì có triệu chứng đột quị vào sáng sớm thứ Bảy tuần trước trong trại tù Ba Sao, Nam Hà.
LM Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng tại phiên tỏa ở Huế hôm 30-3-2007.

Chẩn đoán ban đầu cho thấy linh mục Nguyễn Văn Lý bị nghẽn mạch máu não. Trước đó , bà Hiểu, một thân nhân của cha Lý, cho biết một người cháu trong gia đình được phép ở lại bệnh viện để chăm sóc cha Lý.

Nói chuyện với phóng viên Đỗ Hiếu đài Á Châu Tự Do vào buổi tối thứ Ba, một người cháu khác của cha Nguyễn Văn Lý là ông Hoàng cho biết tin mới nhất:
“Ngài bị hôm thứ Bảy, 4 giờ sáng , sau khi họ phát hiện được thì bị liệt nửa người, nhưng mà đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn nói chuyện được, không bị méo miệng , chỉ có tay với chân bên phải bị thôi. Họ khám thấy vậy thì họ quyết định đưa ra ngoài bệnh viện 18 tháng 9 của Bộ Công An.

Ra đó họ đã chăm sóc và cứu chữa. Đến hôm nay, trước khi tôi vào thì Ngài đã tự nhấc chân lên khỏi mặt giường cỡ hơn 20 phân, tay phải cũng vậy. Thấy là có tiến triển, hôm qua thì yếu hơn. Đến bây giờ mỗi ngày họ chuyền nước biển, bác sĩ trưởng khoa đã tới khám, y sĩ thì mỗi ngày tới chích và cho uống thuốc .

Thấy cách đó thì họ cũng tận tình cứu chữa. Hiện tại ngài ở đó thì có phòng riêng, có 5 người công an canh gác. Tinh thần ngài thì vẫn lạc quan vui vẻ, cũng nói chuyện cưới tếu vậy, ăn uống thì được. Ngài cám ơn tất cả bà con bạn hữu đã quan tâm lo lắng cho ngài.”
Năm 2007, linh mục Nguyễn Văn Lý bị toà Việt nam tuyên án tám năm tù và năm năm quản chế vì lời kêu gọi tự do tôn giáo , một hành động bị coi là tuyên truyền chống phá nhà nước.

.

üüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüüü

.
A court of justice where a "criminal" could not use a lawyer, where he could not speak to defence for himself, it is Vietname communist court. " Don't believe in what the communist say, look closely on what they do" Pre. Nguyen Van Thieu said.
.
Ein Gericht, dass eine "kriminelle" konnte nicht mit einem Anwalt, wo er konnte nicht sprechen, für sich selbst Verteidigung, ist es Vietnam kommunistischen Gericht.
"Glauben Sie nicht, was die vietnamesische Kommunisten sagen, gucken Sie genau auf das, was sie tun " Pre. Nguyen Van Thieu sagte.



Pfarrer Tadeo Nguyen Van Ly
Der katholische Pfarrer Tadeo Nguyen Van Ly wurde unter Ausschluß der Öffentlichkeit am 19. Oktober 2001 zu 15 Jahren Gefängnis und 5 weiteren Jahren Hausarrest verurteilt. Im Juli 2003 wurde die Haftstrafe um fünf Jahre reduziert. Van Ly war trotz Berufsverbots weiter als Pfarrer tätig und setzte sich für Religionsfreiheit ein.

Unter der Leitung des Priesters Nguyen Van Ly demonstrierten die Katholiken in der Gemeinde Nguyet Bieu bei Hue mehrere Wochen lang im Jahr 2000 für die Rückgabe von Kirchengrundstücken und für die Anerkennung religiöser Aktivitäten. Sie zeigten Transparente mit den Aufschriften "Wir brauchen echte Religionsfreiheit". Unter anderem rief Pfarrer Ly seine Kirchenvertretung auf, sich zu treffen und Aktivitäten zu entwickeln, ohne auf eine Genehmigung der Behörde zu warten. Er gründete mit Geistlichen anderer Glaubensgemeinschaften eine Kommission für Religionsfreiheit in Vietnam. Er schrieb unter anderem einen Zeugenbericht an die parlamentarische Kommission für Religionsfreiheit in den USA.

Verbannung
Priester Nguyen Van Ly wurde wenig später von seinem Erzbischof - angeblich auf Druck der Regierung - in die Gemeinde An Truyen versetzt. Doch in der neuen Gemeinde setzte sich der Pfarrer konsequent weiter für die Religionsfreiheit. Wo immer er sich befand, wurden seine Aktivitäten von Gemeindemitgliedern und Priestern in der Region unterstützt. Die Regierung konnte daher - trotz großer Anstrengung - seine zahlreichen telefonische Interviews mit ausländischen Medien und seine Kommunikationen per email nicht unterbinden.

Haft und Repressalien
Am 26.1.2001, unter Berufung auf das Dekret 31/CP ordnete die Regierung einen zweijährigen Hausarrest gegen Pfarrer Nguyen Van Ly an. Trotz Verbot hat Nguyen Van Ly die Aufgaben eines Pfarrers weiterhin wahrgenommen. Am 16.5.2001 wurde Pfarrer Ly unter starkem Einsatz der Polizei verhaftet. Bisher ist der Haftort unbekannt. Nach seiner Verhaftung werden Hunderte seiner Gemeindemitglieder tagtäglich von der Volkspolizei mit Verlust des Arbeitsplatzes oder der Berechtigung zum Schulbesuch bedroht, weil sie sich weiterhin für seine Freilassung einsetzen.

Ihre Häuser werden willkürlichenHausdurchsuchungen ausgesetzt. Mehrere seiner Unterstützer wurden verhört oder kurzweilig in Polizeigewahrsam genommen. Der IGFM sind Fälle von Mißhandlung und Folter in der Haft bekannt. Zwei Neffen und eine Nichte des Pfarrers wurden im Juni 2001 verhaftet, weil ihnen die "Erstellung von Dokumenten gegen den Staat und dessen Aussenden im Ausland" und der "Kontakt mit reaktionären Kräften im Ausland" vorgeworfen wird. Die Sippenhaft gegen seine Familie und seine Anhänger dauert an.

Prozess und Urteil
Am 19.10.2001 wurde Pfarrer Nguyen Van Ly in Hue zu 15 Jahren Gefängnis verurteilt: 13 Jahre davon wegen "Sabotage der Solidaritätspolitik" sowie zwei Jahre wegen "Nichtbefolgung der Anordnung des administrativen Hausarrestes". Ferner wurde Pfarrer Ly zu weiteren fünf Jahren Hausarrest im Anschluß an die Gefängnisstrafe verurteilt. Das Verfahren gegen ihn fand unter Ausschluß der Öffentlichkeit statt. Die Anschuldigungen gegen ihn wurden mehrmals geändert. Die staatlich Propagandamaschinerie hatte ihn monatelang schon vorab verurteilt. Pfarrer Ly konnte in dem Prozeß weder einen Verteidiger für sich sprechen lassen noch durfte er sich selbst verteidigen.
..

.